Hơn nửa đời người, hắn mài mông trên ghế nhà trường ngót nghét vài chục năm, là học trò của rất nhiều thầy cô, tây ta đủ cả. Nhưng hắn chỉ nể duy nhất một người thầy, đó là thằng Phương !
Thiên hạ thường bảo nghịch ngợm phá phách là điểm đặc trưng của tuổi thơ, bất kể thôn quê hay thành thị. Hắn thấy cần làm rõ hơn, rằng trong cái nghịch ngợm phá phách này chắc chắn phải bao gồm cả thói ăn cắp vặt.
Bài mua thu về chưa em nghe rất thấm, nghe mà cứ ước trở lại tuổi đôi mươi để thử tỏ tình thêm vài em xem sao ... há há
Trả lờiXóa