XÉ
Ghen tuông, giận hờn, cãi vã làm tôi mệt nhoài. Và chín năm vợ chồng kết thúc trong một cơn nóng giận, tôi cầm tờ giấy hôn thú xé tan nát rồi ném vào mặt nàng. Ngày ly hôn, con một tay níu áo mẹ, một tay cầm tay cha - Giằng co - Đau đớn.
Bốn năm sau, nhận được điện thoại báo nàng và con đang trên đường ra phi trường theo diện đoàn tụ. Ném vội điện thoại, không kịp thay áo, tôi lao nhanh ra khỏi nhà, lòng thầm gào thét:
- Hãy chờ anh!
Len lỏi, tìm kiếm, thật khó nhận ra nàng gầy ốm, xanh xao đứng cạnh con đang trố mắt nhìn tôi. Như có một lực hút cực mạnh, tôi lao tới ôm chặt nàng, miệng không ngớt nói những lời xin lỗi muộn màng:
- Xin lỗi em! Anh xin lỗi em!
Vai nàng rung
lên thổn thức. Nước mắt thấm ướt ngực áo tôi, thấm vào tim tôi xốn xang ân hận.
Thật lâu, nàng đẩy nhẹ tôi ra, mắt hết nhìn vào tấm vé máy bay đang cầm trên
tay, nhìn con rồi lại nhìn tôi. Chậm rãi, nàng xé nát tấm vé, đặt vào tay tôi.
Con cười thật lớn mà nước mắt chảy đầm đìa trên mặt. Nàng cũng cười trong nước
mắt. Còn tôi, lần đầu tiên tôi khóc – Khóc để tiễn biệt cái tôi đầy ghen tuông
và tự ái – Khóc để mừng vì hạnh phúc như bong bóng tuột khỏi tầm tay và tôi vừa
vụt nhảy lên vượt chính mình để nắm bắt lại được.
Thủy Vũ.
Cali 2012

Câu chuyện hay, phản ánh nhiều bài học ....
Trả lờiXóa